Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2008

My Shangri-la


Thế là, sau hơn tháng trời rong ruổi trên những nẻo đường muôn dặm, tôi lại trở về với căn phòng nhỏ quen thuộc. Căn phòng có cánh cửa sổ nhìn ra rừng cây và hồ nước xa xa lặng lẽ. Ngày tôi đi, trời vẫn ấm, hàng bạch dương lá vẫn xanh, còn giờ đây lá đã nhuộm vàng trong lạnh lẽo tiết thu. May mà có em, đời còn dễ thương! Em gái nhỏ dịu dàng, Linh đón tôi với nụ cười hiền lành ấm áp và… nồi chè đậu xanh nước dừa ngon tuyệt!

Buổi chiều chủ nhật, tôi vui mừng gặp lại cô Arja, Maija và Milla. Cô Arja kêu lên, ôi Daisy, we miss you a lot a lot, khiến tôi thực cảm động. Tôi hào hứng kể cho cô và hai em nghe về những chuyến đi, mà nhất là về YES, khóa học hai tuần ngập tràn cảm xúc và kỷ niệm bên những bạn bè từ khắp bốn phương. Chúng tôi, 36 sinh viên đến từ 27 nước trên thế giới, từ những nền văn hóa khác nhau, nhưng tất cả đã cùng bên nhau, học và chơi hết mình suốt hơn hai tuần đó, thân ái và gắn bó như một đại gia đình. Ấn tượng của YES đã để lại trong chúng tôi thật sâu sắc, những khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi trẻ mà chúng tôi đều sẽ nhớ mãi suốt cuộc đời.

Cô Arja nói rằng những gì tôi kể giống như những gì sẽ xảy ra trong “thế giới mới”, sau ngày phán xét cuối cùng, khi mà Chúa sẽ làm hồi sinh Trái Đất này thành một địa đàng, nơi con người sống hòa bình thân ái với nhau và với cây cỏ muôn loài. Tôi nhớ đến Shangri-la, miền hạnh phúc miên viễn trên dãy Hymalaya huyền bí xa xôi, trong câu chuyện hư cấu “Lost Horizon” của James Hilton mà giáo sư Mika đã nhắc đến trong giờ “History of Science”. Tôi chưa được đọc “Chân trời đã mất”, nhưng tôi biết đến Shangri-la lần đầu tiên, tình cờ từ bài hát “Lovely lady of Acardia” của Demis Roussos, trong đó có câu: "In your arms I found my shangrila..."

YES, Shangrila của tôi cũng đẹp như một giấc mơ! Có phải “Thiên Đường” luôn là giấc mơ tự cổ xưa mà nhân loại vẫn hằng khát khao ấp ủ? Phải chăng ước mơ về một thế giới ấm no tươi đẹp, công bằng và hạnh phúc mãi chỉ là một miền lạc viên huyền thoại, một xã hội lý tưởng đến không tưởng?

Có lẽ tôi là một người lạc quan. Tôi tin “trong sâu thẳm tâm hồn mỗi con người có một đóa hồng”. Những hạt giống thiện lành đang được nhân lên, dù ban đầu còn ít ỏi mỏng manh nhưng sẽ dần sinh sôi nảy nở, đem tin yêu và hy vọng tỏa khắp chốn nhân gian. Và viễn cảnh về một xã hội tương lai bền vững chính là phiên bản hiện đại của một vườn Địa Đàng nơi trần thế…

You may say, I’m dreamer.
But I’m not the only one.
I hope someday you join us
And the world will live as one...