Thứ Ba, 9 tháng 12, 2025

Quán Kỳ Nam


Ấn tượng với “Song Lang”, nên mình đã mong chờ sự trở lại của Leon Lê sau bảy năm với “Quán Kỳ Nam”. Phim của Leon Lê luôn phảng phất chất hoài cổ, lãng mạn, duy mỹ và độc đáo. Độc đáo từ cả cái tên. Kỳ Nam là dạng trầm hương quý hiếm, được xem như kim cương của các loại gỗ thơm, hình thành khi cây bị tổn thương và tiết ra nhựa để chữa lành.  

“Quán Kỳ Nam” đưa mình trở về cả một miền ký ức tuổi thơ, trong không khí sống động thân quen của một khu chung cư cũ thời bao cấp: cả xóm cùng tụm lại xem một chương trình trên chiếc tivi đen trắng, những đêm cúp điện mọi người tụ tập trên sân thượng hay hành lang, chiếc đèn dầu, bàn cờ tướng, cái cà mên, phích nước, tiếng rao “tăng phô điện”... Những bản nhạc trong phim, dù vàng hay đỏ, tươi sáng hay khắc khoải, day dứt sầu bi, khi vang lên cũng đều làm trái tim muốn tan chảy vì quá đỗi ngọt ngào.

“Quán Kỳ Nam” mang một vẻ đẹp thơ mộng mà chân thực và bình dị. Đó là cái đẹp dịu dàng của nhạc và thơ, của âm thanh và sắc màu thời gian đầy hoài niệm. Cái đẹp tinh tế mà “để thấu suốt, phải cảm nhận bằng tâm hồn và trái tim.”

Kỳ Nam ẩn chứa nỗi cô đơn sâu lắng trong đôi mắt đẹp và buồn. Nhưng với thời gian, có lẽ tình yêu đã làm cô dần mở lòng với cuộc đời. Nụ cười cuối cùng cũng đã bắt đầu xuất hiện, khi “mùa xuân hát ở trong lòng”. Tình yêu của Khang và Kỳ Nam không mãnh liệt, nồng cháy, mà nhẹ nhàng, ý nhị, thể hiện trong từng hành động quan tâm lặng lẽ, và có sự kiềm chế bởi rào cản vô hình của thời cuộc. 

Cái tình trong “Quán Kỳ Nam” không chỉ là tình yêu của hai nhân vật chính, mà còn là tình làng nghĩa xóm, cùng chung tay giúp đỡ nhau khi hỷ sự, lúc tang chay. Đó là tình tri âm của những tâm hồn đồng điệu, cùng thưởng trà, đàm đạo, nghe nhạc, ngắm hoa. Đó là tình bạn trong sáng giữa Kỳ Nam, Su và Khang. Su nhạy cảm, dễ thương, giống như hoàng tử bé với những câu hỏi thơ ngây. Khang ấm áp và chân thành. Những người bạn vong niên, mà thương mến nhau giống như một gia đình, cùng làm bếp, cùng đi xem phim, đi ăn lẩu. Những tình thân ấy đã khiến Khang phải thốt lên: “Đâu dễ tìm được nơi có nhiều niềm vui như vậy!” 

“Tình yêu rất gần
Tình yêu hãy đừng là cánh chim.”

Lúc con sáo của ông Hạo được thả đi khi ông mất, mình nghĩ chắc nó sẽ quay về lại căn nhà cũ, và Khang sẽ nuôi nó. Nhưng không... 

Ông Hạo hiền lành như một ông tiên giữa đời, an vui tự tại và đầy minh triết. Ông luôn để cửa lồng mở cho con sáo được tự do, “vui thì ở, buồn thì đi”.

Chia ly, như một tất yếu của cuộc đời vô thường. Biết là vậy, nhưng mấy ai không thể không buồn. Rồi mình nhớ câu nói của ông Hạo: “Không lẽ vì lo cái buồn chưa tới mà lại né cái vui mình đang có”. Nó nhắc mình sống trọn vẹn hơn với từng phút giây hiện tại và trân trọng những nhân duyên gặp gỡ trong đời; bởi vì “Nhất Kỳ Nhất Hội”, mỗi khoảnh khắc là duy nhất.

Và mình thấy ủi an, khi nhớ đến câu nói của Khang với Su: “Những người đã thân thiết, thì dù có cách xa, họ vẫn luôn ở trong tim của nhau.”

Tự nhiên muốn kết bài bằng hai câu thơ của thi sĩ Bùi Giáng, chỉ vì nó quá đẹp.

"Thưa rằng: Ly biệt mai sau
Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân."



Thứ Ba, 2 tháng 12, 2025

Những người giữ rừng



Photo credit: Thanh Phương 

“Lũ lụt cho chúng ta thấy rằng khi mất rừng, khi hệ thống phòng hộ không còn, thì mọi tích cóp đều vô nghĩa.” - Chị Hằng Mai 

Mất rừng không chỉ là mất cây cối, mà còn là mất đất, vì rừng giữ gìn cấu trúc đất. Rừng biến mất, đất sẽ suy thoái, hoang hóa, không còn khả năng duy trì sự sống. 

Rừng giữ nước, điều tiết dòng chảy, tăng khả năng nước thấm vào đất, nuôi dưỡng mạch nước ngầm. Mất rừng, là mất đi sự kết nối giữa đất và nước. Khi rừng đầu nguồn ngã xuống, lũ lụt trầm trọng hơn và thiếu nước vào mùa khô. 

Rừng giữ gìn sự sống. Sự đa dạng nguồn gene là mật mã của thịnh vượng trù phú. Nơi có rừng là nơi có sinh khí. Mất rừng là mất đi sự sống phong phú.

NHỮNG NGƯỜI GIỮ RỪNG

Sáng thứ bảy 22.11, mình đi Cafe Môi Trường, được nghe những câu chuyện truyền cảm hứng từ những người “mua rừng để giữ rừng” và nhiều chia sẻ hữu ích khác từ người tham dự trong khán phòng hôm đó. Ba câu chuyện được kể từ ba người trẻ giỏi giang: bạn Vũ Mạnh Đường ở Ban Mê Thuột - người nông dân đã mua rừng để phục hồi rừng cho động vật hoang dã có nơi trú ngụ; bạn Phan Khắc Hồng ở Khánh Hòa - người đã chuyển đổi vườn keo thành rừng tái sinh đa loài và đa tầng tán; và bạn Nguyễn Thị La ở Đaklak - người đã mua rừng để giữ rừng, để làng được nương tựa. Tất cả là minh chứng cho thấy lợi ích nhiều mặt của rừng đa loài, về mọi phương diện kinh tế, sinh thái và phát triển bền vững, đều vượt trội hơn hẳn so với độc canh.

Ấn tượng với chị Hằng Mai - host của chương trình, người chị nhỏ bé mà mạnh mẽ, từ giọng nói đến thần thái, không hổ danh idol của nhiều bạn trẻ. Giữa những ngày bão lũ u ám và nặng nề chồng chất, những con người với tâm nguyện hồi sinh rừng hôm đó đã thực sự làm mình thấy ấm lòng, thấy ánh sáng, thấy hy vọng. Chúng ta không một mình. Cộng đồng những người làm vườn rừng, đi theo con đường nông nghiệp thuận tự nhiên đang ngày càng lớn mạnh. 

Tình cờ gặp lại chị Tú, em Tâm, anh Tùng của An Lạc Trang, vợ chồng Huyền cùng đi chuyến VCIL Travel School 2023. Lúc về chỉ vội kịp chào anh Tùng, nghe anh kể An Lạc Trang nhiều năm nay đã trở thành nơi phụng sự cho các bạn thực tập theo chương trình đào tạo nhà trị liệu do Thầy Minh Niệm dẫn dắt. Ở lại nói chuyện lâu hơn với chị Tú, cùng Tâm và Nguyên, nghe về dự án mới của chị ở đảo, có rừng, có biển, có nơi chữa lành và trường học tâm thức. Tâm đắc với câu sứ mệnh của dự án “Phục hồi rừng để rừng hồi phục con người.” Cuộc sống lại mở ra bao nhiêu điều thú vị. Cuộc sống luôn sẵn có những điều kỳ diệu, chỉ là, mình đã đến đúng thời điểm để đón nhận hay chưa. 

Dưới đây, mình note lại những bài học chính rút ra từ buổi hôm đó.

Rừng cho chúng ta lương thực, dược liệu, gỗ xây nhà, làm vật dụng, bóng mát... Rừng giúp điều hòa vi khí hậu. Rừng là trường học về tự nhiên. Rừng là nơi chữa lành cho cả thể chất và tâm hồn. Kinh tế sinh thái đem lại lợi ích tổng thể cho toàn bộ cuộc sống chứ không chỉ là tiền. Khai thác rừng bền vững là khi chúng ta chỉ lấy từ rừng những gì mình cần, chứ không phải những gì chúng ta muốn (không tham) và còn lại để cho rừng tự phục hồi.

Rừng tự nhiên không cần đầu tư nhiều, không cần bỏ nhiều chi phí. Tự nhiên có khả năng tự phục hồi. Nhiệm vụ chính của người giữ rừng chỉ là người bảo vệ dòng chảy tự nhiên, để yên cho rừng tự phục hồi. Thiên nhiên luôn đứng về phía mình nếu mình muốn phục hồi rừng. Nếu bạn bảo vệ rừng thì rừng sẽ bảo vệ bạn. Nếu bạn lắng nghe rừng thì rừng sẽ chỉ đường cho bạn. 

Đôi khi, lực cản trở đến từ chính bản thân chúng ta bởi suy nghĩ phải “trồng rừng” mới có rừng. Xu hướng chung là chuyển từ rừng tự nhiên thành rừng trồng (phát quang, làm thực bì, diệt cỏ…), trong khi chúng ta đang cần làm điều ngược lại. Truyền thông hiện nay chỉ mới tập trung vào trồng rừng, rất “hữu vi”. Trong khi, thực ra dưỡng rừng còn có những phương pháp khác: (1) Khoanh nuôi tái sinh tự nhiên, (2) Làm giàu rừng, (3) Cải tạo rừng, và cuối cùng mới là (4) Trồng rừng. 

Cần xem rừng như một thực thể sống, nương theo sự phát triển của rừng để dưỡng rừng. Càng nhiều chồi rừng, càng đa loài thì thảm thực vật tái sinh càng nhanh. Loài nào tự mọc là loài tiên phong. Tốc độ tái lập thực vật tùy thuộc rất nhiều vào lịch sử sử dụng đất. Hai yếu tố làm suy giảm số loài và số lượng chồi là việc cày xới đất và dùng thuốc diệt cỏ.

Dưỡng rừng cần rất nhiều thứ, nhưng có một thứ nên có thật nhiều, đó là sự bình tĩnh. Bình tĩnh quan sát để tự nhiên làm việc, rồi hòa nhịp (tuned-in) vào đó, thì mọi sự sẽ đâu vào đấy. Thời điểm trồng cây rất quan trọng. Nếu ta bình tĩnh cho đất thời gian phục hồi thì sẽ có nhiều cây tái sinh mọc.

Cơ chế chính sách hiện tại chưa hỗ trợ những người mua đất giữ rừng nên cần nắm rõ pháp lý. Mua đất rừng sẽ phát sinh quyền và nghĩa vụ của chủ rừng và có những quy định phải tuân thủ như báo cáo về diễn biến rừng hàng tháng, hàng quý cho Sở Nông Nghiệp, kiểm lâm, cũng khá nhiêu khê và có những khe hở cho các vấn đề tiêu cực. Chúng ta phải đóng góp vào việc xây dựng chính sách mới. Khi số lượng người giữ rừng tăng lên, có đối tượng thì mới có chính sách phục vụ đối tượng tương ứng. 

Con đường này nghe lãng mạn nhưng không hề dễ dàng, và chỉ có tấm lòng tốt không thì chưa đủ. Nhưng nhiều anh em đã làm được. Có rất nhiều thứ chúng ta không biết từ đầu, nhưng chúng ta cứ làm, và học cùng nhau. Đó là lý do cộng đồng Rơm hay tổ chức offline, để anh em chia sẻ với nhau, cùng hỗ trợ nhau.    

Từ năm nay (2025) trở đi, nếu chúng ta cùng nhau làm một việc gì đó hướng tới sự bền vững tương lai, thì cũng phải 5 - 10 năm nữa mới có kết quả; chưa kể có thể mất nhiều thời gian hơn vì nhiều thử thách hơn. Ví dụ như năm nay ta trồng thêm cây, và cứ mỗi lần trồng xong thì một đợt lũ quét qua. Nếu như bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải chấp nhận là thử thách sẽ rất nhiều. Nhưng còn hơn là không bao giờ. Cho đến khi mọi thứ có thể hửng lên được là phải 5 - 10 năm nữa. Nhưng nếu chúng ta không bắt đầu từ bây giờ thì nó sẽ không bao giờ hửng lên nữa. Đây gần như là cơ hội cuối cùng, chứ không phải là sau đó chúng ta sẽ có cơ hội khác nữa. 

BÀI HỌC CẢM ĐỘNG VÀ THÚ VỊ NHẤT 

Người tỉnh thức sẽ đi về rừng.
Người về rừng sẽ tỉnh thức.

Bài học cảm động và thú vị nhất đối với mình hôm đó chính là sự chuyển hóa nội tâm của những người về với rừng. Chị Hằng Mai kể, trong những người về rừng năm đầu tiên thì 90% có vấn đề tâm lý. Nhưng sau 5 năm gặp lại, chị thấy rất nhiều bạn đã chuyển hóa qua hành trình chữa lành đất và cũng là chữa lành cho chính mình. Tất nhiên cũng có những bạn quay ngược trở về phố, nhưng ai mà trụ được thì đã có một quá trình phải làm việc với những thứ bên trong mình và có sự chuyển hóa rất nhiều. Cái thứ mình cần làm việc rất nhiều chính là hành trình bên trong, và cái hành trình sửa mình này khó hơn (bởi hành trình bên ngoài cứ để không thì nó cũng thành rừng rồi).

Gốc rễ tâm linh nằm trong tự nhiên. Chẳng phải sống với Đạo chính là thuận theo những quy luật tự nhiên đó sao (dù thuận dòng tự nhiên chưa chắc đã là mainstream, dòng chính của thế gian hiện tại)? Tâm linh, sâu xa chính là nhận thức về tính Nhất Thể (Oneness), về mối tương liên giữa vạn vật. Đó là cốt lõi của tư duy hệ thống, sinh thái học, phát triển bền vững, văn minh tái tạo. 

Sự thức tỉnh thật không chỉ dừng ở thiền, năng lượng, hay nhận biết bản ngã. Sự thức tỉnh thật đi vào cách ta sống, với đất, với rừng, với con người và hành tinh.


Thứ Hai, 17 tháng 11, 2025

Truy tìm Long Diên Hương




Mình đi xem lần 2, dẫn Ba đi coi đúng buổi cinetour chiều 15.11, được gặp gỡ đoàn phim. Quang Tuấn thấy Ba lớn tuổi nhất rạp nên hỏi Ba chia sẻ cảm xúc.💓


Tấm này lấy từ trang fan page facebook của đoàn phim.

Phim cuốn hút từ đầu đến cuối. Nhịp phim nhanh, dồn dập, kịch tính. Các màn đánh võ thì quá đỉnh, chặt chẽ, gay cấn, hồi hộp, khí thế ngút ngàn. Âm nhạc hào hùng phấn chấn. Đoạn "Lý kéo chài" vang lên, là thấy hừng hực tinh thần cộng đồng của làng chài miền biển, đậm chất Việt Nam. 

Diễn xuất của các diễn viên từ phản diện đến chính diện đều rất đời, rất thật, và cảm giác ai cũng máu lửa, cống hiến, cháy hết mình. Phim đúng kiểu hài hước, các nhân vật cứ chân chất tỉnh rụi thôi mà nói câu nào cười rung rinh câu đó. 

Bộ phim cũng giới thiệu được nét văn hóa độc đáo về tục Nghinh Ông của làng chài và báu vật Long Diên Hương mà nhờ xem phim mình mới biết. 

Không chỉ giải trí, bộ phim còn chứa đựng những thông điệp nhân văn và ý nghĩa; đề cao tinh thần thượng võ, bao dung, cứu người bị nạn, dù đó là tên cướp. Đoạn cuối là bài học sâu sắc và cảm động về việc tha thứ, bởi không ai không mắc sai lầm. Và mình cảm thấy “Báu vật” thực sự chính là tình yêu thương, đoàn kết đùm bọc của người dân trong làng với nhau.  

Mong phim thắng đậm để ủng hộ nền điện ảnh nước nhà, ủng hộ phim đầu tay xuất sắc của bạn đạo diễn trẻ và nhóm Action C. 💗