Bữa nay đọc được bài viết về Khánh Ly, giọng ca huyền thoại mà cả má và mình đều rất mê ngày xưa. Nghe những tâm sự của bà bỗng nhiên thấy rưng rưng...
..."Ai cũng phải chia tay, nhưng nếu tôi có kỉ niệm thì đó là điều tôi mang theo. Đến một lúc nào đó, sắc đẹp, tiền tài, danh vọng, chúng ta không mang theo được gì, chỉ mang theo được kỉ niệm mà thôi.
Tôi hi vọng tôi sẽ trở thành kỉ niệm của mọi người và mọi người cũng là kỉ niệm của tôi để tôi mang đi xa. Mọi người ở lại, hãy nhớ kỉ niệm giữa chúng ta. Tuy chia xa, nhưng chúng ta vẫn mãi gần nhau, như “áo xưa dù nhàu, cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau”.
...Tôi rất bình an khi nghĩ đến cái chết. Tôi biết, khi mình chia tay, ra đi, không phải mình mang theo cái gì mà để lại được cái gì cho người thương yêu mình. Đó là để lại một tấm lòng."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét