Trong khi các liệu pháp tiếp cận hiện đại coi thực tại như một sự thật khách quan và xem chân lý là duy nhất, thì quan điểm hậu hiện đại lại cho rằng thực tại được xây dựng thông qua nhiều quan điểm khác nhau, bị giới hạn bởi bối cảnh lịch sử và văn hóa.
Liệu pháp tiếp cận hậu hiện đại gắn với khái niệm về chủ nghĩa kiến tạo xã hội, trong đó thực tại không tồn tại độc lập, mà được xây dựng qua ngôn ngữ và tương tác xã hội, không có một cách duy nhất để hiểu thế giới.
Với liệu pháp trần thuật hay tự sự, thông qua ngôn ngữ, trị liệu được diễn ra qua một hệ thống đối thoại, giải cấu trúc, ngoại hóa vấn đề, tách vấn đề ra khỏi con người, giúp thân chủ thoát khỏi sự “mắc kẹt” trong các hệ thống ngôn ngữ và ý nghĩa cũ, viết lại, sáng tạo câu chuyện cuộc đời mới thay thế. Phương pháp được áp dụng là nhà trị liệu đặt mình ở vị thế “không biết gì”, tiếp cận thân chủ với sự tò mò, cởi mở, đồng hành, tạo điều kiện để giúp thân chủ trở thành chuyên gia kể về cuộc đời mình.
Trong khi đó tiếp cận giải pháp ngắn hạn, tập trung vào tương lai, thời gian được rút gọn, phù hợp với trẻ em…
Với các cách tiếp cận này, cho dù vấn đề là gì thì cứ tập trung vào mục tiêu của thân chủ, hướng đến xây dựng cái mình mong muốn. Các phương pháp có nhiều điểm chung với liệu pháp nhân vị trọng tâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét